Từ trong tiểu đoàn, men theo con đường mòn dưới chân dãy Tu La (huyện đảo Vân Đồn, tỉnh Quảng Ninh) chừng hơn một cây số là tới trận địa pháo của đơn vị. Ở đó, bất kể đêm hay ngày, thời tiết nắng ráo hay mưa giông cũng luôn có những cán bộ, chiến sĩ Đại đội Pháo 85 làm nhiệm vụ “dõi mắt trông biển”.
Trận địa pháo có hướng dựa lưng vào núi, ba bề là biển cả mênh mông, được bộ đội trong tiểu đoàn gọi là Mom. “Đặc sản” của Mom mà người lính ở đây giới thiệu là gió biển và nước núi. Muốn thưởng thức trọn vẹn cái vị đậm đà của hai đặc sản này thì phải đợi đông qua, xuân về.
Những giọt nước tí tách chảy từ trong lòng núi, nhỏ xuống hầm được bộ đội kiên trì hứng để làm nước sinh hoạt, nước có vị lợ và mùi của đá núi, khi uống vào thì cảm thấy mát lạnh. Nếu nước núi được hứng khi tiết xuân mưa phùn thì ngọt đến lạ.
Nhìn những đàn chim di trú bay mải, cảm nhận cái se lạnh trong những làn gió, và sự hối hả của những tàu khách, tàu hàng ra vào bến cảng, không cần đến lịch, những người lính Mom trông biển cũng biết Tết đang đến gần. Những khi ấy, vừa dõi mắt ra biển, họ vừa cắt cử nhau bắt bệnh pháo để đón tết. “Gọi là bắt bệnh pháo cho vui, chứ cứ gần tết, chúng tôi kiểm tra lại kim hoả, lẫy hất thuốc, lau chùi những chỗ han gỉ… để xuân về pháo cũng đẹp”, Thượng uý Lã Ngọc Hải, Đại đội trưởng chia sẻ.
Tết đến, lính Mom không có điều kiện để chẻ lạt, gói bánh, hay quây quần bên bếp than hồng nhưng vẫn đủ đầy bánh chưng, thịt mỡ, dưa hành trong ba ngày tết. Khi đơn vị cử người đưa ảnh Bác, cành đào, hoa quả ra Mom, cũng là lúc mọi người cùng lập ban thờ và bày mâm mũ quả.
Tết ở Mom thật giản dị nhưng không kém phần tươi vui với những trò chơi, những món quà giản dị mà ý nghĩa. Trò chơi bốc thăm lì xì được bộ đội ở đây thích thú nhất, trong lì xì là những câu đố vui, những lời đề nghị thể hiện những tiết mục độc đáo như hát, đọc thơ, hay đặc biệt hơn là yêu cầu múa. Ai lên biểu diễn đều pha trò vào tiết mục của mình, bởi thế căn hầm luôn rộn lên những tiếng cười và những tràng vỗ tay không ngớt...
Mùng một, mùng hai tết, cán bộ tiểu đoàn và bà con đảo sẽ ra thăm chúc tết. Những bữa cơm lính Mom lại có thêm thịt gà, hải sản và đầy ắp tiếng cười với sự ấm áp ngày xuân. Sự sôi động ấy đối lập với không khí của biển. Vui là thế, nhưng những người lính Mom vẫn thay phiên nhau đứng trông biển, với họ, càng những ngày tết thì tinh thần cảnh giác càng phải được đặt lên hàng đầu.
Có ra Mom, có chứng kiến người lính mom đón tết, mới thấy được người lính Mom yêu đời biết nhường nào. Vui Tết nhưng không quên nhiệm vụ, xa nhà nhưng có một mái ấm khác, mái ấm xây lên từ tình đồng chí, đồng đội đã làm nên một cái tết không thể quên trong cuộc đời những người lính ở ngoài Mom.