![]() |
Ảnh chụp tại buổi phỏng vấn chuyên gia kinh tế tại Đại học Quốc gia Hà Nội trong kỳ thực tập năm 2018 (phóng viên ngồi ở vị trí thứ hai từ dưới lên, bên tay phải). Ảnh: Thu Hương |
![]() |
Phóng viên Thu Hương - Phòng Thông tin Tài chính. |
Nghề báo đến với tôi như một cái duyên, một ngã rẽ không được định sẵn từ trước nhưng càng đi càng thấy hợp, càng gắn bó lại càng thấy yêu. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi học báo in nhưng lại được định hướng làm ở mảng kinh tế hoặc cho các công ty nước ngoài. Ngay cả khi ra trường, lựa chọn đầu tiên cũng không phải làm báo mà là về làm truyền thông nội bộ cho một doanh nghiệp lớn trong ngành du lịch, khách sạn.
Tuy nhiên, sau một thời gian trải nghiệm môi trường công sở, tôi bắt đầu nhận ra bản thân không thực sự phù hợp. Ngày qua ngày ngồi trong văn phòng, ít giao tiếp, ít tiếp xúc thực tế khiến tôi cảm thấy tù túng, ngột ngạt. Tôi bắt đầu nhớ những buổi tác nghiệp thời sinh viên, nhớ cảm giác cầm máy ảnh, cầm sổ tay và lắng nghe những câu chuyện đời sống.
Ngay từ thời đi học, tôi đã được thầy cô đánh giá cao khi làm các bài tập thực hành chuyên ngành. Một lần làm phóng sự về chợ hoa đêm, tôi đã thức trắng để ghi lại hình ảnh lao động thầm lặng của những người bán buôn. Bên ngoài là bóng tối của đêm khuya, nhưng bên trong chợ lại sáng bừng bởi ánh đèn và sự tất bật.
Lần khác, tôi thực hiện phóng sự “Bập bẹ tiếng Kinh rồi lao vào mưu sinh” ở Sa Pa, viết về các em nhỏ dân tộc thiểu số bị cuốn vào vòng xoáy kiếm tiền từ rất sớm. Có bé còn chưa rõ mặt chữ, chỉ bập bẹ vài từ tiếng Kinh nhưng đã biết cách níu tay du khách, xin tiền, mượn cớ mua bút, mua sách.
Có lần tôi thấy một em nhỏ đi chân đất, áo rách, vừa xin tiền vừa khóc. Khi tôi móc ví ra, chưa kịp đưa thì cả chục em khác cũng ùa ra. Lúc đó mới hiểu mình đã rơi vào “bẫy cảm xúc” và sau đó là cả một hệ thống tổ chức đứng sau việc sử dụng trẻ em làm công cụ kiếm tiền. Bài viết ấy được giáo viên xin làm tài liệu gửi đi dự thi, và đó cũng là một trong những kỉ niệm đáng nhớ.
Sau này khi đi làm báo, tôi càng cảm nhận rõ hơn ý nghĩa của nghề. Có lần được phân công làm phóng sự về rác thải, tôi đã theo chân những người thu gom rác trên địa bàn một quận ở ngoại thành Hà Nội giữa cái nắng gay gắt của buổi trưa mùa hè. Họ gom rác hai lần mỗi ngày, từ sáng đến trưa và từ chiều đến tối, không ngày nào ngơi nghỉ.
Khi trò chuyện, họ chỉ mong người dân vứt rác đúng giờ, đúng chỗ để công việc đỡ vất vả hơn và mong được người dân phân loại rác để tránh tai nạn nghề nghiệp. Họ kể về việc từng bị thương vì lọ thủy tinh vỡ, vì kim tiêm không rõ nguồn gốc… Dẫu công việc nặng nhọc, đồng lương ít ỏi, họ vẫn giữ cho mình những niềm vui giản dị như hôm nay con đi học được cô khen, hôm qua được người dân tặng thêm mấy vỏ chai nhựa để đi bán ve chai. Những mẩu chuyện nhỏ ấy, tôi ghi lại và thấy mình cần phải kể, để người ta hiểu, để người ta thương và thay đổi.
Rồi đến khi làm báo trong ngành Tài chính, trở thành phóng viên của Báo Tài chính - Đầu tư, được tiếp xúc với các chuyên gia đầu ngành, tôi lại thấy mình như được bước vào một thế giới khác - nơi con chữ không chỉ kể chuyện mà còn soi chiếu và phản biện.
Nhờ nghề báo, tôi được đến những nơi chưa từng nghĩ tới, gặp những con người chưa từng nghĩ sẽ gặp. Càng đi càng thấy biết ơn cái duyên ban đầu đã kéo mình về với nghề. Với tôi, báo chí không chỉ là công việc - đó là hành trình sống cùng cuộc đời của người khác, lắng nghe họ, kể lại câu chuyện của họ một cách chân thành và tử tế./.